Post Views: 1
Vừa mắt nhắm mắt mở bước vào ngày đầu tuần thì nhân được một “
đơn đặt hàng” của độc giả có cái nickname khá rắc rối
tan12ckt1980:
“Đề nghị bạn Thanh Tùng nghiên cứu và có bài viết phản bác lại cái này cho anh em nhé: Sự cùng quẫn của tờ báo Đảng- Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh.”. Nhấn vào link thì gặp “bà buôn cải”, ngỡ đâu rằng anh chàng Ba sàm sau khi
trang nhà mất thiêng nên lưu lạc sang đây đánh quả nhưng hóa ra không phải vậy. Đây là một anh chàng Nguyễn Hữu Vinh khác, xinh giai hơn và có cái “tai tồ” (title) JB gắn đằng trước tên chứ không phải “BS” như anh chàng kia. Thú thật trước giờ tôi chỉ thấy giới trẻ trên mạng hay vung vít 2 chữ “BJ” chứ “JB” thì tôi chẳng hiểu là gì cả, bạn nào biết thì giải thích giùm nhé! Đọc thêm một chút thì ngộ ra rằng JB này là một giáo dân đang đăng đàn hồ hởi chê bai, “vạch mặt” tờ báo Nhân dân. Tôi tự hỏi, báo Nhân dân là cơ quan ngôn luận của ĐCSVN, một trong những tờ báo lớn nhất Việt Nam với đội ngũ nhà báo dày dạn, bản lĩnh thì sao lại để hình ảnh của mình bị bôi xấu trên báo nước ngoài (dù rằng là loại báo “đâm bị thóc chọc bị gạo”) mà không phản ứng gì? sao bạn tan12ckt1980 không liên hệ với báo Nhân dân để nhắc nhở họ bảo vệ uy tín của mình mà lại “đặt hàng” tôi? Tuy nhiên đọc xong bài viết thì tôi cũng hiểu phần nào lý do: thứ nhất, bài viết đúng là thể hiện tư duy của một “con cừu” nên các nhà báo có lẽ chẳng thèm phản biện mà xem đó như câu chuyện hài làm quà mỗi dịp trà dư tửu hậu; thứ hai, “bà buôn cải” đăng bài bôi xấu báo khác nhưng thòng cái câu
“Bài viết thể hiện quan điểm riêng và lối hành văn của tác giả” để phủi trách nhiệm. Báo chí mà lẩn như lươn thế thì cần quái gì thằng biên tập nữa?
Thôi thì bạn đọc đã có lời, bài viết cũng đã mất công đọc, lại thêm món “lý luận của cừu” dường như vẫn còn thiếu trên blog này nên tôi sẽ cùng các bạn tìm hiểu xem “mùi vị” của nó thế nào.
Con chiên Vinh “văng miểng”
Chắc hẳn các bạn cũng như tôi đã từng nghe đến nhàm chán cái câu
“Đại hội / kế hoạch / hội thảo / chiến dịch,.. đã thành công tốt đẹp” mà mấy cậu thư ký các cơ quan nhà nước “nhét vào mồm” các sếp?! Căn bệnh khoa trương thành tích của bộ máy hành chính có “công lao” không nhỏ từ các vị “quân sư quạt máy” này. Nhưng nếu các bạn mà xem qua bài viết của con chiên JB Nguyễn Hữu Vinh thì hẳn sẽ cười đến té ghế vì so với đẳng cấp “chém gió” của anh ấy, đám “quân sư” kia chỉ dám đứng đằng xa mà nhìn. Trong
bản gốc tại blog của mình, anh ta viết về bản góp ý sửa đổi hiến pháp của hội đồng giám mục Việt Nam như sau:
“Như tiếng sấm giữa trời quang, bản văn của Hội Đồng Giám mục Việt Nam nhận định và góp ý vào bản Hiến pháp gửi tới Quốc hội đã làm rung chuyển nhiều thành phần trong xã hội. Không chỉ với người Công giáo Việt Nam, mà ngay cả với những công dân quan tâm đến tình hình đất nước, lo lắng cho tiền đồ dân tộc cảm thấy hân hoan, phấn khởi. Với bản văn mạch lạc, sáng suốt và đúng trọng tâm những gì đất nước này, dân tộc này đang cần để vượt qua bế tắc, tiến bước trên con đường phát triển. Trước đó, bản Kiến nghị của 72 nhân sĩ trí thức đã gây một tiếng vang lớn báo hiệu dân tộc Việt Nam đã có những dấu hiệu chuyển mình. Cơn chuyển mình vật vã, đau đớn để vượt qua sự sợ hãi vốn tạo thành thói quen của cả xã hội, thành phản xạ của mỗi công dân Việt Nam.”
Ôi, đẳng cấp cỡ này ngỡ đâu chỉ còn có ở đám rận vàng bên “mẫu quốc”, ngày đêm tung hô cho cái gọi là “quân lực VNCH vô địch” để tự ám thị mình dù đã chạy cách xa nửa vòng trái đất khỏi quê hương và gần 40 năm kể từ tháng 4 hào hùng năm 1975 ấy. Các bạn đọc của tôi, các bạn có thấy mình bị “rung chuyển” không vậy? Riêng tôi thì có, chỉ có điều là “rung rốn vì cười”!!! Có lẽ chúng ta nên tạm gọi anh chàng này là Vinh “văng miểng” để phân biệt với anh Vinh “sàm” kia.
Thế rồi, JB cho rằng uy lực của “tiếng sấm giữa trời quang” ấy đã khiến cho “nhà cầm quyền Hà Nội lúng túng và hoảng hốt”, dẫn đến những việc sử dụng “đòn bẩn”, “dựng chuyện và bịa đặt”, hệ thống truyền thông của Đảng và nhà nước, cụ thể là báo Nhân dân phải “cùng quẫn”. Ôi, nghe như thể vận mệnh chế độ đang đứng bên bờ vực của sự tồn vong vậy! Hãy xem những lý lẽ của con chiên này ra sao mà lại hùng hổ nổ nguyên băng hoành tráng đến thế.
Thực hư “những đòn bẩn”
“Đòn bẩn” thứ nhất, theo JB là “kéo dài thời gian góp ý đến cuối tháng 9/2013 thay vì kết thúc trong tháng Ba” vì “sau khi chi ‘hàng đống tiền dân’ từ ngân sách, nhà nước sẽ thu được một số lượng chữ ký áp đảo và coi như “đó là nguyện vọng nhân dân”. Trước giờ tôi chỉ biết rằng để có lợi thế thì người ta phải tổ chức trưng cầu ý kiến trong thời gian thật ngắn nhằm hạn chế những ý kiến chống đối (đêm dài lắm mộng!) chứ chẳng ai lại tự dưng kéo dài thời gian cho đối thủ nằm nghĩ ngợi thêm chiêu trò hay lôi kéo thêm nhiều người khác cả. “Chi ngân sách” thì cũng đã chi hầu hết trong 3 tháng đầu rồi, 6 tháng tiếp theo chỉ nằm chờ xem có thêm ý kiến nào khác thì bổ sung vào chứ liên quan gì đến việc “nhà nước sẽ thu một số lượng chữ ký áp đảo”? Người thông minh thì phải lợi dụng thời gian kéo dài này mà tuyên truyền ý tưởng của mình đến đông đảo người dân hơn nữa để lôi kéo thêm đồng minh về phía mình chứ sao lại than thở vì điều đó? Phải chăng khả năng càn quấy của JB và các đồng đạo chỉ đến vậy, để lâu sợ người ta phát hiện ra bản chất của mình hoặc “phong trào” sẽ “mất lửa”? Thật đúng là tư duy của cừu khác hẳn người thường!
“Đòn bẩn” thứ hai mà JB “tố” là
“hệ thống tuyên truyền, truyền thông nhà nước còn ‘lôi đám nhân sĩ, trí thức’ ra ‘đánh hội đồng’ trước công luận nhưng lại không dám đưa ra cho người dân xem họ, những trí thức, nhân sỹ, đã thực sự nói gì?”. Câu này tự thân nó đã mâu thuẫn với nhau, chẳng khác nào bảo đưa 1 bị cáo ra trước tòa nhưng viện kiểm sát lại không cho người tham gia phiên tòa biết bị cáo đó bị truy tố vì tội gì. Tôi thậm chí đôi khi cũng bực với cái hệ thống tuyên truyền của nước mình, họ phản bác lại những luận điệu sai trái của đám
“nhân sĩ trí thức” này nhưng chẳng “dám” nêu thẳng tên tuổi của họ ra mà chỉ “đánh” vào cái lý luận ngu ngơ của họ. Rõ là nhân đạo không phải lối! Đám “nhân sĩ trí thức” đó là những ai, nói những gì thì nhan nhản trên mạng, thậm chí họ là đối tượng được ưu ái trong
blog Đôi mắt, chỉ khác cái là ở đây họ được gọi đúng với bản chất của họ,
“rận sỹ chấy thức”.
Sau khi cho rằng chính quyền đã ra 2 “đòn bẩn”, con chiên này tiếp tục “tự sướng” về cộng đồng Ki tô giáo của anh ta: “Họ cũng thừa biết xưa nay, giáo dân Công giáo luôn đồng lòng, nhất trí với Hội đồng Giám mục một cách hầu như là tuyệt đối trong những vấn đề cơ bản đối với vận mệnh giáo hội và đất nước, vì con người. Do vậy, tiếng nói của Hội đồng luôn được sự ủng hộ to lớn. Chính vì thế, đánh vào khối này còn khó hơn ‘đục khối bê-tông’, càng đánh trực diện vào nó, càng khơi động tinh thần đoàn kết, hiệp thông. Điều đó đã được thử thách suốt mấy chục năm nay dưới chế độ Cộng sản nói riêng và suốt mấy trăm năm, qua nhiều thời kỳ lịch sử khốc liệt với giáo hội Công giáo. Do vậy, họ dùng nhiều chiêu trò khác tinh vi hơn nhưng cũng được cho là ‘bẩn thỉu’ hơn.”.
Đúng, trước giờ “giáo dân Công giáo luôn đồng lòng, nhất trí với Hội đồng Giám mục một cách hầu như là tuyệt đối”, đó là điều ai cũng biết. Thậm chí dùng từ “đồng lòng, nhất trí” là chưa thể hiện rõ mối quan hệ chặt chẽ giữa giáo dân và hội đồng giám mục, mà phải nói là “phục tùng, tuân thủ, cung cúc nghe lời”. Đàn cừu thì làm sao có chuyện “đồng lòng, nhất trí” với chủ chăn được?! Và người ta cũng biết rằng cái “Hội đồng giám mục” ấy lại phải “phục tùng, tuân thủ, cung cúc nghe lời” các thế lực khác ngoài lãnh thổ Việt Nam, cụ thể là tòa thánh Vatican. Nhưng đó là một câu chuyện khác mà tôi sẽ kể sau này nếu có dịp. Câu hỏi vui cho mọi người suy nghĩ là: tại sao những người đã tự nguyện làm cừu cho người khác chăn mà lại tích cực “đấu tranh” cho “nhân quyền” vậy?
Tự tin với cái “khối bê tông” của mình, JB cho rằng chính quyền và hệ thống truyền thông của họ phải sử dụng những chiêu “bẩn thỉu hơn” nhằm “đục thủng khối bê tông” ấy. Những “chiêu bẩn” đó là: dùng người của Phật Giáo, Ki tô giáo để tuyên truyền cho chính sách của Đảng và Nhà nước; đội lốt các trang web Phật giáo để chống Ki tô giáo.
Con chiên này nói rằng: “Nếu như có một Hòa Thượng Thích Quảng Độ không được nhà nước ưa thích, thì lập tức có một vị Hòa thượng Thích Thanh Tứ lên diễn đàn Quốc hội ‘mạt sát’ được truyền hình cho cả nước xem. Nếu nhà nước không thích Bát Nhã, lập tức có các “ông sư, phật tử” nơi khác được điều đến thi tài trấn áp buộc họ phải rời nơi cứ trú. Nếu nhà nước muốn các phật tử vâng lời đảng, giữ nguyên nội dung điều 4 của Hiến pháp 1992, duy trì sự cai trị của Đảng CSVN và kiên quyết xóa bỏ quyền tư hữu đất đai của người dân, lập tức có các nhà sư như Thượng Tọa Thích Đức Thiện và Thích Thanh Dũng lên truyền hình tuyên truyền hộ về công lao của Đảng và rằng “xác định quyền tư hữu đất đai là trái với tinh thần từ bi của Đức Phật và bác ái của Chúa Giêsu”.
Trong tay của Đảng, dường như có thể có đủ mọi quân bài và mọi thành phần nhằm thực hiện đầy đủ “sự lãnh đạo sáng suốt và tuyệt đối”.
Thật là buồn cười khi JB cho rằng việc nhà nước sử dụng những người trong tôn giáo để nói chuyện về những vấn đề liên quan đến giáo phái của mình là việc “bẩn thỉu”. Có lẽ đầu óc cừu nên nghĩ vậy. Là một con người thì phải biết đó là cách giải quyết hợp tình hợp lý nhất. Mọi người, dù là giáo dân Ki tô giáo, Hồi giáo, Phật giáo,.. nếu đang sống trên đất nước này, là người Việt Nam thì trước hết họ là những công dân của đất nước. Là công dân thì họ phải tôn trọng và tuân thủ pháp luật (có lẽ trừ những giáo dân như JB là tự cho mình cái quyền làm trái điều hiển nhiên đó). Vậy thì khi nhà nước cần triển khai chính sách, thực thi một công vụ nào đó có liên quan đến một tôn giáo, các vị chức sắc tôn giáo đứng ra làm cầu nối giữa chính quyền và giáo dân là cực kỳ hợp lý và hiệu quả. Có lẽ những giáo dân như JB cho rằng nhà nước phải dùng xe tăng và lưỡi lê như Ngô Đình Diệm xưa kia đàn áp Phật giáo thì mới là “chiêu sạch”?!
Tư duy con cừu
Mang theo cái tư duy ngược đời đó, Vinh “văng miểng” chụp mũ tất cả những người Ki tô giáo có những bài viết, phát biểu không theo ý mình trên báo đài là “giả mạo”, “dàn dựng”,… Chưa cần biết cáo buộc đó là đúng hay sai nhưng nếu là một người hiểu biết, nhất là người “nhân danh dân chủ” thì phải hiểu một điều cơ bản rằng: Ai nói, ai viết không quan trọng mà điều quan trọng là những gì người ta nói, người ta viết đấy là đúng hay sai. Giả sử bây giờ giáo hoàng Francis có nói với tôi rằng “JB Vinh thực sự là một con cừu” thì tôi vẫn bảo đó là sai vì anh ta rõ ràng là không có sừng, không có lông xù, không đi bằng 4 chân dù rằng có thể anh ta có tư duy của một con cừu (bài viết này gọi “con cừu”, “con chiên” là tôn trọng sở nguyện của JB). Nhưng xem ra đối với những người vẫn tin rằng “mặt trời quay quanh trái đất” thì điều đó là đòi hỏi quá sức. Bởi lẽ đó, anh ta sẵn sàng cho tất cả những điều người khác nói mà không hợp ý anh ta và chủ chăn của anh ta là “ngây ngô” nên “không phải mất thời giờ để bàn về chuyện liệu những người như tác giả bài viết này có trình độ về lý luận hoặc hiểu biết ra sao”. Một trong những điều “ngây ngô” như anh ta quan niệm là: Đơn cử, tác giả của bài báo được tờ báo Nhân Dân của Đảng trân trọng, viết những câu như: “Tôi không biết chủ nghĩa Mác – Lê-nin là chủ nghĩa vô thần”. Con chiên này cho rằng bất cứ ai không biết “chủ nghĩa Mác – Lê-nin là chủ nghĩa vô thần” thì đều là “ngây ngô”! Vậy tôi sẽ phân tích để xem kẻ nào mới thực sự là “ngây ngô”.
Cái điều
“cộng sản vô thần” mà các giáo dân như JB mang ra hù dọa lẫn nhau thực chất là một trong những chiêu trò tâm lý chiến của Mỹ ngụy và Ki tô giáo nhồi nhét cho con chiên từ hàng chục năm trước để tạo ra sự đối lập giữa cộng sản và tôn giáo nhằm tách họ ra khỏi sự nghiệp giải phóng dân tộc của nhân dân Việt Nam. Một người có suy nghĩ bình thường chí ít cũng phải đi tìm hiểu xem câu đó nghĩa là gì, đúng hay sai, từ đâu ra,.. chứ không nhắm mắt nghe theo mù quáng nhưng đàn cừu thì chỉ cần biết cứ chủ chăn nói ra thì là chân lý rồi. Một trong những lý lẽ mà những kẻ như JB hay rêu rao là Marx dạy rằng
“tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân” để từ đó suy diễn ra
“tôn giáo là tệ nạn cần dẹp bỏ như thuốc phiện”. Đây là câu được cắt xén (
nghề của “chàng” mà!) từ Lời nói đầu cuốn “Góp phần phê phán triết học pháp quyền Hegel”. Nguyên văn Marx viết trong sách như sau:
“Sự nghèo nàn của tôn giáo vừa là biểu hiện của sự nghèo nàn hiện thực, vừa là sự phản kháng chống sự nghèo nàn hiện thực ấy. Tôn giáo là tiếng thở dài của chúng sinh bị áp bức, là trái tim của thế giới không có trái tim, cũng giống như nó là tinh thần của những trật tự không có tinh thần. Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”.
Người có khả năng đọc hiểu sẽ dễ dàng hiểu rằng ở đây Marx muốn nhấn mạnh đến chức năng xã hội và tính 2 mặt của tôn giáo: là “thuốc giảm đau” trước những vấn đề bức bối của cuộc sống nghèo nàn và bị áp bức nhưng cũng là “chất gây nghiện” cho những người lạm dụng, khiến họ quên đi thực tại và cam chịu thay vì đấu tranh cho quyền lợi của mình. Như vậy, chính những kẻ lợi dụng tôn giáo để bịt mắt nhân dân nhằm phục vụ cho lợi ích của riêng mình mới chính là kẻ thù của tôn giáo đích thực, nhân quyền đích thực. Chủ nghĩa cộng sản (CNXH khoa học) như mọi ngành khoa học tiến bộ khác thì đều là “vô thần”, tức không tin hoặc không lấy yếu tố thần thánh siêu nhiên làm căn cứ cho nghiên cứu của mình, chứ không có nghĩa là “kẻ thù” của tôn giáo. Trong một đất nước thì có người theo đạo này, đạo kia và người không theo tôn giáo nào cả (lương dân). Vậy theo cái lý lẽ của con chiên JB thì những lương dân ấy, tức người “vô thần”, cũng là kẻ thù của tôn giáo à? Do đó, chỉ có những kẻ lợi dụng tôn giáo, sợ ánh sáng khoa học làm mọi người nhận ra bản chất của mình nên mới cuống quýt chụp mũ cho khoa học (CNXHKH, thuyết tiến hóa của Darwin,…) là kẻ thù của mình với ảo tưởng kêu gọi những cuộc thánh chiến vào thành trì của khoa học. Nhưng khổ nỗi, “thời oanh liệt” nay còn đâu!
CNCS của Marx là một ngành khoa học nghiên cứu về bản chất, sự vận động của kinh tế – chính trị và xã hội loài người, từ đó đưa ra đường lối, phương thức quản lý, xây dựng xã hội. Điều này là hiển nhiên đối với con người hiểu biết, dù đồng tình hay không với những quan điểm của Marx. Vậy mà con cừu (cứ cho là có hiểu biết) JB lại quan niệm rằng “trẻ con cũng không khỏi phải ‘bật cười’ về” nhận thức “chủ nghĩa Mác-lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh là một hệ tư tưởng quản lý xã hội và đảng cầm quyền chỉ lấy tư tưởng quản lý xã hội chứ không “đóng khung” tư tưởng của người dân”. Thử hỏi “chế độ cộng sản vô thần” này có bắt các con chiên phải từ bỏ chủ chăn của mình để trở về làm con người “vô thần” không hay chỉ thấy các giáo dân (theo lệnh của chủ chăn) sử dụng hôn nhân để ép buộc người ngoại đạo gia nhập đạo mình, sử dụng tình cảm huyết thống để ngăn cản những người không theo ý chủ chăn? Vậy ai là kẻ thực sự “đóng khung tư tưởng” người dân?
Ai là giáo gian?
Trong bài viết của mình, Vinh “văng miểng” cáo buộc một số người là giả mạo giáo dân, do hệ thống truyền thông của nhà nước “dàn dựng” bằng những lời lẽ chung chung như “bị giáo dân ‘bóc mẽ’, sự bịa đặt bị phê phán là ‘trắng trợn nhớp nháp’ này đã bị ‘vạch trần’ trước muôn dân và dư luận quốc tế”, “gán ghép sượng sùng đã bị lật tẩy nhanh chóng sau đó”. Nếu chỉ tư duy một cách logic thì cũng hiểu rằng những giáo dân mà muốn lách ra khỏi những giáo lý và áp đặt của chủ chăn để thể hiện chính kiến của mình (khác với mong muốn của chủ chăn và những con chiên như JB) thì cũng phải chịu rất nhiều áp lực từ gia đình, công hội, đồng đạo (ngày xưa còn phải đối mặt với giàn thiêu nữa) nên họ phải bí mật là điểu đương nhiên. Nhưng khi có những người can đảm vượt qua những rào cản đó thì JB lại cho rằng họ là những kẻ “mạo danh” hoặc “đầu óc không bình thường”. Đó là 2 trường hợp gần đây nhất mà chúng ta sẽ xem xét ngay sau đây.
Trường hợp 1 – ông Nguyễn Quốc Hiếu: Vinh “văng miểng” viết rằng “Đài truyền hình dùng cách dựng ra một “Linh mục ở Bắc Ninh”. Màn kịch này nhanh chóng bị giáo dân ‘bóc mẽ’, sự bịa đặt bị phê phán là ‘trắng trợn nhớp nháp’ này đã bị ‘vạch trần’ trước muôn dân và dư luận quốc tế”.
Sự thực là thế nào?
Chương trình thời sự tối ngày 26 tháng 3 năm 2013 của đài truyền hình Trung ương VTV1 có đoạn phóng sự
“Chức sắc tôn giáo góp ý sửa đổi Hiến Pháp 1992”, trong đó phỏng vấn ông Nguyễn Quốc Hiếu, với dòng chữ chú thích
“Linh mục Nguyễn Quốc Hiếu, Chủ tịch Ủy ban đoàn kết Công giáo tỉnh Bắc Ninh”. Hai ngày sau, tòa giám mục Bắc Ninh ra thông báo xác nhận
“Giáo phận Bắc Ninh Không Có Linh mục Nguyễn Quốc Hiếu”. Vậy là các con chiên dạng như JB vặn loa hết cỡ để lu loa với thiên hạ rằng “VTV dàn dựng linh mục ở Bắc Ninh”. Thiếu điều bắn pháo hoa ăn mừng vì “chiến tích” này! Nhưng bản chất sự việc có đúng như họ nói vậy không? Bất cứ ai ngoại đạo mà không có hứng thú tìm hiểu về ngóc ngách Ki tô giáo thì cũng chẳng để ý đến cha cố, cha xứ, linh mục, cha đạo, phó tế, giám mục,.. khác nhau thế nào. Do đó, việc ông Nguyễn Quốc Hiếu được chú thích là “linh mục” thì cũng có thể hiểu là do sự hiểu biết có hạn của nhân viên nhà đài về cơ cấu giáo hội, nhất là khi ông này có cái chức danh khá kêu “
Chủ tịch Ủy ban Đoàn kết công giáo tỉnh Bắc Ninh“. Chức danh này của ông Hiếu là thật và ông Hiếu cũng là một người theo Ki tô giáo nên không thể nói nhà đài
“dựng” ông ấy lên.
Vậy “Ủy ban đoàn kết công giáo” là gì mà tại sao một người có chức danh như vậy lại bị con chiên JB và chủ chăn của mình “tẩy chay”? Ủy ban Đoàn kết Công giáo Việt Nam là một tổ chức thành viên của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, có mục đích “
đoàn kết rộng rãi mọi người Công giáo, cùng toàn dân xây dựng bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ hoà bình, được xác quyết theo tinh thần Thư chung 1980 của Hội đồng Giám mục Việt Nam “Sống Phúc âm giữa lòng dân tộc để phục vụ hạnh phúc của đồng bào” và nhiều Thư chung sau đó”, trong đó có những phong trào thi đua “Kính Chúa – yêu nước” và “sống tốt đời, đẹp đạo…“. Tiền thân của tổ chức này là Ủy ban Liên lạc những người Công giáo Việt Nam yêu Tổ quốc, Yêu hòa bình, gọi tắt là Ủy ban Liên lạc Công giáo toàn quốc, là tập hợp những người Công giáo
“dám” chống lại sắc chỉ “
không cộng tác với cộng sản” của Giáo hoàng Pio XII (1949) để cùng nhân dân Việt Nam kháng chiến chống Pháp (trong khi phần còn lại theo Pháp chống lại Việt Minh!). Trong kháng chiến chống Mỹ, tại miền Nam cũng có một tổ chức tương tự là Hội Những người Công giáo kính Chúa yêu nước, sát cánh cùng Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, chống lại ngụy quyền Việt Nam cộng hòa (một chính phủ mà chóp bu cũng toàn là con chiên của giáo hội La Mã). Ủy ban Đoàn kết tôn giáo Việt Nam hiện nay là tổ chức được hình thành dựa trên sự hợp nhất của 2 tổ chức công giáo yêu nước trên (1983).
Như vậy có thể hiểu được vì sao mà thành phần “chỉ yêu nước Chúa” như JB lại hằn học với những giáo dân chân chính “kính Chúa – yêu nước Việt”, rêu rao rằng Ủy ban Đoàn kết Công giáo là “cánh tay nối dài của Cộng sản” mà không thèm quan tâm đến việc quê cha đất tổ mình đã có từ ngàn đời trước khi “cánh tay nối dài của giáo hội La Mã” vươn đến đây. Miệng họ leo lẻo “cộng sản vô thần” nhưng cũng chính họ chụp mũ những người công giáo chân chính là “tay sai cộng sản”. Thật tình tôi không hiểu vì sao cái “chế độ cộng sản tàn bạo, vô thần” này lại cứ để cho những kẻ có truyền thống chống tổ quốc, hại nhân dân như vậy được yên ổn “hành nghề chống chế độ” như vậy? Thật là “tàn bạo” quá đi!
Sau khi đọc bài viết này của ông Nghĩa, con chiên “văng miểng” cho rằng “buộc phải nghi ngờ về sức khỏe tâm thần của ông” vì“trong đất nước Việt Nam này, hẳn không ai không biết (ngoại trừ những người cộng sản vô thần) rằng chưa có một giáo dân nào dám hỗn xược xưng “tôi” trước một linh mục chứ chưa nói đến với Giám mục hoặc Hội đồng Giám mục Việt Nam. Điều đó không chỉ là quy định, mà là sự tôn kính tối thiểu cần có đã thấm vào máu của mỗi giáo dân” (sic) và “ở Giáo hội Công giáo không có quan niệm hỗn mang kiểu “đồng chí cha, đồng chí con, đồng chí vợ, đồng chí chồng”. Bức thư phần đầu xưng “Tôi”, phần sau xưng “Con” như một sự ‘hoang tưởng’ của một người có đầu óc không bình thường”.
Đọc qua những dòng trên, quả thật tôi cũng “buộc phải nghi ngờ về sức khỏe tâm thần của” ông chiên JB, bởi lẽ anh ta đã “hoang tưởng” đến mức cho rằng “trong đất nước Việt Nam này, ngoại trừ những người cộng sản vô thần” thì ai cũng phải biết về lề lối xưng hô, tôn ti trật tự của giáo hội. Không biết Phật giáo, Cao Đài, Hồi giáo, Hòa Hảo,… có “huấn luyện” giáo dân của họ về điều đó hay không nhưng tôi thấy lương dân như tôi cũng không phải là ai cũng biết điều mà anh ta cho rằng “không ai không biết” ấy. Đương nhiên là trong giáo hội công giáo sẽ không có cái danh xưng “đồng chí cha, đồng chí con, đồng chí vợ, đồng chí chồng” mà chỉ có “cừu cha, cừu con, cừu vợ, cừu chồng” nên JB tỏ ra rất phấn khích khi đọc được chữ “tôi” trong bài viết của ông Nguyễn Trọng Nghĩa. Nếu chịu khó suy nghĩ và chịu khó hiểu thì chúng ta thấy rằng bài viết này chia làm 2 phần: phần trình bày ý kiến của ông Nghĩa về bản góp ý của Hội đồng giám mục gửi cho Sách hiếm nên xưng “tôi” và một phần gửi gắm tới các vị chức sắc giáo hội để giải thích cho hành vi “phạm thượng” này trong trường hợp họ đọc được bài viết nên xưng “con” (mục “Tại Sao Phải Góp Ý Bản Góp Ý Của Các Vị Giám Mục”).
Để củng cố giả thiết của mình, anh Vinh “văng miểng” mời thêm vài “diễn viên quần chúng” ra làm bình phong: “Người dân địa phương cho biết ông có hiện tượng đầu óc bị ‘man mát’, hay không bình thường về thần kinh, sức khỏe tâm thần. Gặp gỡ linh mục Chánh xứ, ông nội của ông Nghĩa đã than phiền về sự mâu thuẫn giữa ông Nghĩa với ông nội và cha mẹ ruột, người ông nội cũng cho hay đã không gặp gỡ và tỏ ra lo lắng cho ông Nghĩa về mặt nhân cách và đạo đức.”
rồi reo lên sung sướng:
“Thế có vẻ là đã quá rõ. Một người không còn giữ các lề luật Giáo hội, không tham gia, không còn liên hệ với giáo hội đã chục năm nay, bỗng nhiên được Báo Nhân Dân gọi là “Công dân theo Thiên Chúa giáo”?”
Thật là “cười rung cả rún” với con chiên “văng miểng” này. Tác giả bài viết tự xưng là “giáo dân giáo xứ Cao Lãnh”, báo Nhân dân đăng là “Công dân theo Thiên chúa giáo” thì có gì là sai mà con chiên JB cứ làm như thể tờ báo này tự ý gắn cái mác đó cho tác giả vậy. Giả sử cáo buộc của JB rằng ông Nghĩa đã “không còn giữ các lề luật Giáo hội, không tham gia, không còn liên hệ với giáo hội đã chục năm nay” là đúng thì không lẽ tờ báo này phải có trách nhiệm về Cao Lãnh để điều tra xem tác giả có phải là một giáo dân hay không thì mới được đăng bài? Không lẽ danh xưng “giáo dân” là một cái gì đó ghê gớm đến mức phải được xác minh trước khi ý kiến của họ được đưa ra cộng đồng? Ôi thế thì còn gì là “tự do ngôn luận” nữa!!!
Chưa hết, đến cả việc cho rằng ông Nghĩa
“đã không còn liên hệ, không tuân phục những nguyên tắc, quy định” “nghĩa là anh đã tự đứng ra ngoài hàng ngũ công giáo” thì xem ra con chiên này đã tự ý
tạo ra giáo luật cho riêng mình. Theo giáo luật của Giáo hội Ki-tô giáo La Mã hiện nay thì một giáo dân chỉ bị
vạ tuyệt thông khi:
- Người bội giáo, lạc giáo hay ly giáo, sẽ bị mắc vạ tuyệt thông tiền kết.
- Ai ném bỏ Bánh Thánh, lấy hoặc giữ với mục đích phạm thánh, bị mắc vạ tuyệt thông tiền kết dành cho Tòa Thánh.
- Người nào hành hung Đức Thánh Cha sẽ mắc vạ tuyệt thông tiền kết dành cho Tòa Thánh.
- Ai thi hành việc phá thai, và việc phá thai có kết quả, sẽ mắc vạ tuyệt thông tiền kết.
- Tư tế hành động ngược lại các quy định ở điều 977, sẽ bị mắc vạ tuyệt thông tiền kết dành cho Tòa Thánh.
- Linh mục giải tội nào vi phạm trực tiếp ấn bí tích, phải bị mắc vạ tuyệt thông tiền kết dành cho Tòa Thánh.
- Giám mục nào không có ủy nhiệm thư giáo hoàng mà phong chức giám mục cho người khác, cũng như người nào được thụ phong do giám mục ấy sẽ mắc vạ tuyệt thông tiền kết dành cho Tòa Thánh.
Vậy thì, với những gì mà JB kể lể, rõ ràng ông Nguyễn Trọng Nghĩa vẫn chưa từng bị rút phép thông công bởi giáo hội, hay nói cách khác là ông vẫn đang trong tình trạng
“hiệp thông” với giáo hội. Còn tại sao ông Nghĩa không liên hệ với giáo hội hoặc mâu thuẫn với gia đình (nếu là thật) thì hoàn toàn dễ hiểu bởi những gì ông ấy đã làm, đã thể hiện (với khát khao không là một con chiên mù quáng) là trái với chủ trương
“đóng khung tư tưởng cừu” của giáo hội. Mà trái với ý của những người nhân danh Chúa thì đương nhiên phải là những kẻ
“đầu óc bị ‘man mát’, hay không bình thường về thần kinh, sức khỏe tâm thần” chứ còn gì!!! Nếu “bình thường” như các con chiên khác thì ông Nghĩa đã không có những câu hỏi
“phạm thượng”, “móc họng” các bề trên thế này:
Khi Đức Tin Bị Thử Thách Ta Phải Làm Gì? Vì không
“bình thường” như các con chiên khác nên ông Nghĩa không thể an phận đờ đẫn vểnh tai mà nghe những giáo huấn thế này:
Trích tuyên ngôn chính thức của đạo Tin Lành tại Việt Nam.
1) “ Mọi giao ước mà các thế hệ trước của dân tộc Việt Nam đã lập với (quỉ – tqd) Sa-tan, từ nay đã bị hủy bỏ hoàn toàn. Amen”.
2) “Nhân danh Đức Chúa Giê-xu Christ, chúng tôi công bố: nước Việt Nam và mọi người Việt Nam, vốn là tài sản của Đức Chúa Trời, nay đã được dâng trả lại cho Ngài, tùy ý Ngài sử dụng cho vinh hiển của Ngài”.
3) “…với tư cách làm chức thầy tế lễ của Đức Chúa Trời, một dân thánh biệt riêng cho Ngài, ngay bây giờ hiệp làm một như một người, đại diện cho thân thể của Đấng Christ tại Việt Nam, đại diện cho dân tộc Việt Nam ở trước mặt Đức Chúa Trời”.
Sách hiếm, Giao điểm là tay sai của Cộng sản?
Mũi nhọn cuối cùng của con chiên “văng miểng” chĩa vào hệ thống truyền thông của Nhà nước và báo Nhân dân là cáo buộc 2 trang web Sách hiếm và Giao điểm là công cụ của Nhà nước để
“mang danh Phật Giáo để đâm lưng Công giáo”. Cơ sở của cáo buộc này là
“một ‘văn bản yêu cầu’ Tổng cục Hải Quan Việt Nam ‘hỗ trợ’ một Việt Kiều đưa 420 quyển tạp chí ‘Giao Điểm’ được in trong nước đưa ra nước ngoài để ‘phục vụ tuyên truyền đường lối chính sách của Đảng và Nhà nước ta'”. Đây là một chuyện đã xảy ra cách đây 5 năm và đã được các bên liên quan làm rõ tại đây:
Phỏng Vấn Ông Bùi Hồng Quang Về Một Văn Thư của Cục An Ninh. Không biết có phải JB nghĩ rằng chuyện đã quá lâu, không ai biết nên
“khai quật” lên để
“nhát ma” thiên hạ?
Vì chuyện đã quá lâu và đã có giải thích của người trong cuộc nên tôi chỉ điểm sơ qua thế này:
– Giả sử những chứng từ kia là “đồ thật” thì việc hỗ trợ đó cũng là rất bình thường nếu không muốn nói là cần hoan nghênh. Cụm từ “phục vụ tuyên truyền đường lối chính sách của Đảng và Nhà nước ta” có thể hiểu rằng: 1) việc hỗ trợ Việt kiều in ấn / phát hành / truyền bá văn hóa trong nước ra nước ngoài nói riêng, các ngành nghề khác nói chung là chủ trương, là chính sách của Đảng và nhà nước, để từ đó kêu gọi Việt kiều yên tâm về nước đầu tư; 2) Vì đây là những ấn phẩm “thuần túy tôn giáo” nên có tác dụng tuyên truyền đường lối, chính sách về “tự do tôn giáo” của Đảng và nhà nước. Và thực tế nội dung của các ấn phẩm này (tạp chí Giao điểm số 65) chẳng có gì liên quan đến việc tuyên truyền cho CNCS cả.
– Tạp chí Giao điểm được thành lập từ 1990, trước cả khi Mỹ bỏ cấm vận đối với Việt Nam. Nếu quả thực đó là “tay sai của CSVN” thì chúng ta rất nên tự hào khi đã có một tạp chí thuần tôn giáo hình thành và phát triển “sâu gốc bền rễ” trong cộng đồng người Việt tại Mỹ. Đó là cái tát thích đáng vào những cái mồm leo lẻo rằng Việt Nam ngăn cấm tự do tôn giáo.
Con chiên Nguyễn Hữu Vinh với cái tư duy cừu của mình không thể hiểu được điều đó nên gân cổ lên rằng: “Người ta mệnh danh Phật giáo để ‘điên cuồng xuyên tạc’ và ‘chống phá Công giáo’. Việc ‘đánh phá Công giáo’ ở những trang này có thể coi là sự bất chấp sự thật, bất chấp lý lẽ, bất chấp luân thường đạo lý, miễn đúng như định hướng mà Đảng CSVN đã đưa ra. Người ta có vẻ không cần quan tâm đến những gì Đức Phật đã dạy, những nguồn gốc sự đau khổ của con người Việt Nam, miễn là làm ‘vừa lòng ông chủ’ và cơn ‘hận thù mù quáng’ của họ”.
Thứ nhất, với những gì tôi đọc trên trang Sách hiếm thì tất cả các bài viết mà JB cho là “chống phá Công giáo” đều có ký tên rõ ràng của người viết chứ không hề nhân danh Đức Phật hay Phật giáo hay thậm chí là Phật tử.
Thứ hai, theo tôi đọc thì những tác giả như GS Trần Chung Ngọc, GS Nguyễn Mạnh Quang,… trích dẫn ngay từ kinh thánh ra và có chú thích rõ ràng chứ chẳng hề “điên cuồng xuyên tạc” như con chiên JB vu cáo. Tôi cũng thấy có nhiều con chiên và chủ chăn khác vào đấu lý với các tác giả này và đều được “dắt tay chỉ dẫn” từng chỗ, từng chỗ trong thánh kinh.
Thứ ba, nếu muốn “chống phá Công giáo” thì Nhà nước Việt Nam đâu cần phải
“mệnh danh Phật giáo” làm gì vì
những bê bối của Ki-tô La Mã được liệt kê đầy rẫy trên các phương tiện truyền thông nước ngoài đó thôi: nào là
7 núi tội ác, nào là
ấu dâm, nào là
tham ô – bài bạc,… Trong khi đó, truyền thông của cái chế độ đang bị tố là
“chống phá công giáo” lại chẳng hề mặn mà gì với việc phơi bày bản chất của các vị buôn thần bán thánh này, thậm chí còn ca ngợi và cổ vũ cho những người Công giáo chân chính
sống tốt đời đẹp đạo. Thế mới lạ chứ!
Thứ tư, Nhà nước Việt Nam chẳng có lý do gì để chống Công giáo nếu tôn giáo này hoặc những người lợi dụng nó không làm những điều gây tổn thương đến lợi ích quốc gia vì có một thực tế là khi kinh tế – khoa học kỹ thuật càng phát triển thì người dân càng có xu hướng tự giải thoát mình khỏi thân phận con cừu cho người khác chăn. Theo số liệu từ World Christian Database thì số người theo Kitô giáo tại châu Âu (cái nôi của đạo này) đã giảm từ 38,5% dân số năm 1970 xuống còn 23,7% dân số năm 2012.
Thứ năm, con chiên JB cũng như những kẻ lợi dụng tôn giáo làm chính trị luôn lải nhải cái luận điệu ngu dốt “cộng sản vô thần, đàn áp tôn giáo” nhưng khi có vấn đề với các tôn giáo khác hoặc với chính những người trong tôn giáo của mình (Ủy ban đoàn kết tôn giáo) thì lại cáo buộc họ là “tay sai cộng sản”! Tại sao cộng sản lại chỉ “chống công giáo” mà không chống các tôn giáo khác?
Thứ sáu, JB cho rằng Sách hiếm, Giao điểm (đứng sau là Đảng CSVN) có
“hận thù mù quáng” với Ki-tô giáo nhưng chẳng hề nói ra được đó là hận thù vì cái gì, như thế nào. Đây là một sự chụp mũ vô căn cứ vì khi đọc các trang web này, người đọc sẽ thấy các bài viết đều có chú thích rõ ràng nguồn gốc của thông tin (hầu hết là trích dẫn từ kinh thánh!) và mục đích của người viết dường như là để
“giải độc tín ngưỡng” cho những người bị lợi dụng hoặc thiếu hiểu biết. Cũng may là con chiên JB đang sống dưới
“ách cai trị của độc tài cộng sản” chứ sống ở
“thế giới tự do Hoa Kỳ” thì chắc cũng sẽ chung cảnh ngộ với con chiên Thomas Nguyễn (Nguyễn Văn Thạch), người bị tòa án Mỹ t
uyên phạt hơn 150 ngàn đô la Mỹ vì tội vu không Giao điểm là cộng sản.
Nói tóm lại, đọc qua bài viết của con chiên JB Vinh “văng miểng”, tôi chỉ thấy ở đó có sự cùng quẫn về lý lẽ, hiểu biết, tâm thức của một kẻ mắt không nhìn quá ngọn roi, tai không nghe quá được những mệnh lệnh chăn dắt của chủ chăn nhưng lại ôm mộng tưởng chống lại cả thế giới bên ngoài cái chuồng của mình.
Thích điều này:
Thích Đang tải...
Có liên quan